Bên ngoài tường là nhà xưởng tan hoang, mà bên trong thì giống như thánh địa nhân gian, cho dù nói nơi này là căn cứ của thiên sứ thì Ôn Văn cũng không nghi ngờ.

Tường ngói mặt đất đèn đường chậu hoa, ngoại trừ số cây cảnh làm đẹp thì tất cả mọi thứ đều là màu trắng.

Trước đó Ôn Văn dùng ma nhãn quan sát trên không trung thì nơi này có dáng vẻ nhà xưởng bỏ hoang bình thường, nhưng dùng thị giác của bọ cánh cứng quan sát gần hơn thì mới phát hiện được sự đồ sộ ở nơi này.

Xem ra đám ác ma ở nơi này đã dùng phương pháp che giấu, không để người ta dễ dàng phát hiện sự khác thường ở nơi này.

Con đường ngăn nắp sạch sẽ, một mảnh lá cây cũng không có, vài người mặc vest đen đang cần mẫn giữ gìn vệ sinh ở nơi này, ở đây màu đen có nghĩa là địa vị thấp, vest trắng mới tượng trưng cho địa vị.

Ôn Văn còn chưa kịp cẩn thận quan sát thì đã bị chổi rễ cây quơ trúng, người mặc vest đen kia dùng chổi đập đập con bọ vài cái, ở nơi như thế này thì cho dù là một con bọ cánh cứng cũng rất dễ thấy.

Mà tầm mắt và cảm quan của Ôn Văn cũng dính với con bọ cánh cứng, lúc này bị hành động này làm cho có cảm giác như đang đi tàu lượn siêu tốc phiên bản địa ngục siêu cấp vậy.

Hai cọng râu và hai cái chân trước của bọ cánh cứng chỉa về phía người kia, tức giận vung vẫy: "Tao nhớ kỹ mày rồi, nhớ kỹ mày rồi đấy, chắc chắn tao sẽ bắt mày mang về đưa cho Hồ Ấu Lăng!"

Hoàn cảnh nơi này làm Ôn Văn ý thức được đám ác ma này khác với đám quái vật khác, nếu là hang ổ của đám quái vật khác thì cho dù ném một cái xác vào cũng không có ai phát hiện.

Tiếp đó Ôn Văn điều khiển bọ cánh cứng đảo một vòng quanh nhà máy sản xuất này.

Đừng thấy bọ cánh cứng chân ngắn, dù sao cũng là vật siêu năng, mấy cái chân ngắn kia cùng hoạt động thì tốc độ cũng rất khả quan, ít nhất muốn vượt qua tên quét dọn này là không thành vấn đề.

Sau khi tìm hiểu kỹ càng địa hình của nhà máy sản xuất, Ôn Văn để bọ cánh cứng trở về, nếu điều tra sâu hơn thì có lẽ sẽ gặp phải ác ma, khả năng bị phát hiện quá cao.

Có điều hoàn cảnh nơi này thật sự làm Ôn Văn cảm thấy nghi ngờ.

"Nếu đám ác ma này chỉ ở lại đây, tập đoàn Coway không phát hiện cũng là chuyện đương nhiên, nhưng cải tạo nơi này thành dáng vẻ như thế... cái này ít nhất cần có một đội chỉnh sửa lớn mới có thể làm được."

"Hơn nữa nơi này có rất nhiều thứ mà tập đoàn Coway không mang đi, cho dù tập đoàn Coway có lớn mạnh cỡ nào cũng không có khả năng lãng phí như thế."

Ôn Văn nghi ngờ đám ác ma này có liên quan tới tập đoàn Coway, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, dù sao thì với khả năng của đám ác ma này, làm ra chuyện gì cũng có khả năng cả.

Có điều Ôn Văn chỉ cần báo nghi ngờ này lên trên thì sẽ nhân viên hỗ sợ chuyên nghiệp điều tra về chuyện này.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, Ôn Văn tìm một nơi rộng rãi lại không có người, chờ màn đêm buông xuống.

Tập đoàn quái vật và ác ma xung đột, diễn ra vào đêm tối thì sẽ có cảm giác hơn!

Khi mặt trời biến mất, mặt trăng xuất hiện, ánh sao lấp lánh trên bầu trời thì cũng là lúc Ôn Văn nhảy lên nóc nhà, ngắm nhìn khu nhà ở của ác ma cách đó không xa, khóe miệng lộ ra ý cười.

Ôn Văn búng tay một cái, một cái vòng xuất hiện ở cổ tay, cả người nháy mắt trở nên vạm vỡ, cũng cực kỳ cay mắt, Ôn Văn một lần nữa sử dụng hình dáng triết học!

Nhưng lần này Ôn Văn đã chuẩn bị áo choàng cho mình, sau khi mặc vào thì không còn trông quái dị như thế nữa.

Sau khi chuẩn bị xong, Ôn Văn lại búng tay một cái, bốn quái vật cấp Tai Nạn và hơn hai mươi con quái vật cấp Tai Hại nháy mắt xuất hiện ở phía sau Ôn Văn.

Tất cả quái vật hình người đều mặc áo choàng màu đỏ sậm kết hợp với thập tự màu đen, mà quái vật không thể mặc áo choàng thì được phun sơn đỏ và đen...

Ba quái vật cấp Tai Nạn là thiên sứ, Nhan Bích Thanh và cô bé quàng khăn đỏ đứng ở trước nhất, khí thế của ba người cũng đã đủ vượt qua hết tất cả đám quái vật cấp Tai Hại.

Mà quái vật mê cung dưới lòng đất bởi vì thể hình to lớn nên đứng ở cuối cùng, mặc dù không mặc áo choàng nhưng cho dù là người đã từng vào mê cung dưới lòng đất cũng chưa chắc nhận ra được nó, với năng lực tiến hóa nhanh khủng khiếp của nó thì đã sớm tiến hóa ra dáng vẻ thích hợp nhất để sinh tồn trên mặt đất.

Hiện giờ bốn chân của nó có bốn móng vuốt, đầu giống như cá sấu, thân giống gấu ngựa, đuôi dài như đuôi khỉ, chỉ là có tới ba cái, trên thân mọc ra lông đen dài như gấu ngựa, so với trước thì giống như là hai con quái vật.

Ôn Văn cẩn thận quan sát đám quái vật này, hài lòng gật đầu. Kỹ thuật của Từ Hải thì khỏi cần phải nói, mỗi chiếc áo mặc vào người rất vừa vặn, chỉ là khả năng chọn màu và phối màu của mình có chút vấn đề, thoạt nhìn giống như một đám biến thái trùm dra trải giường trên người vậy...

Có điều chút vấn đề nhỏ này không ảnh hưởng toàn cục, suy nghĩ tới lời thoại một chút, Ôn Văn ho khẽ một tiếng rồi lớn giọng nói: "Đây là lần đầu tiên 'Hắc Thập Tự' tập kết, hãy chứng tỏ oai phong của bọn mày đi, quái vật bị bắt vào trạm thu nhận không có kẻ hèn nhát!"

"Mục tiêu nhiệm vụ của bọn mày chính là nhà máy sản xuất kia, tìm ra bọn chúng, đánh chúng tan tác, cướp sạch hang ổ bọn chúng!"

"Hắc Thập Tự, xuất phát!"

Nghe xong phần tuyên bố hùng hồn của Ôn Văn, đám quái vật yếu ớt đáp lại: "Oh..."

Bọn chúng không hề được Ôn Văn khích lệ chút nào, có điều trong không khí tẻ nhạt lạnh lẽo này, quái vật mê cung dưới lòng đất đầu óc ngu si đã tung người nhảy bật tới trước, trực tiếp tấn công.

Ngay từ khi sinh ra nó đã có dục vọng muốn hủy diệt tất cả những thứ còn sống, nó sớm đã không nhịn được muốn chém giết với đám ác ma kia.

Bốn chân với bốn chiếc móng vuốt của nó đồng loạt vung lên như một chiếc xe tăng hạng nặng, vọt thẳng tới khu trung tâm, một bức tường rào thật cao bị nó trực tiếp húc ngã, giòn rụm yếu ớt như một miếng đậu hủ.

Ôn Văn hài lòng nhìn quái vật mê cung dưới lòng đất, vẫn là thuộc hạ đầu óc ngu si tốt một chút, bằng không không khí tẻ nhạt khi nãy thật sự làm anh xấu hổ quá.

Quái vật cấp Tai Nạn cố ý phá hoại, tình cảnh khá khủng khiếp, kiến trúc bị cơ thể to khỏe của nó húc tới đều bị sụp đổ, cả khu vực ác ma thậm chí còn hơi chấn động.

Đám ác ma phản ứng trước tiên, một con ác ma có cánh muốn ngăn cản quái vật mê cung dưới lòng đất nhưng nháy mắt đã bị chiếc đuôi của nó quất mạnh bay ra ngoài.

Bị trạm thu nhận nhốt lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể thỏa thích giải phóng chính mình, nó sẽ không bỏ qua cơ hội tốt ngàn năm có một này.

Thấy thật sự có ác ma xuất hiện, mắt thiên sứ Phổ Quang phóng ra một tia sáng trắng dài một thước, hắn hưng phấn lắm rồi.

Mà trong mắt Ôn Văn, bộ dáng của thiên sứ Phổ Quang hiện giờ giống như bị một cây gậy phát sáng đâm vào trong mắt vậy...

Thời gian nghìn năm trôi qua, một lần nữa nhìn thấy ác ma, ánh sáng thần thánh trên người thiên sứ Phổ Quang một lần nữa sôi trào, bay thẳng lên không trung, bay quanh khu nhà của đám ác ma một vòng.

Lông chim trắng tinh rơi xuống làm cả khu nhà kia trông giống như được phủ một tầng ánh sáng mờ ảo.

Những thứ ánh sáng này có thể suy yếu thực lực của ác ma ở một mức độ nhất định, đủ để kế hoạch đánh lén ban đêm này có được kết quả lớn hơn nữa.

Mỗi thiên sứ đều là cỗ máy chiến tranh trời sinh, khi gặp phải kẻ địch cần tiêu diệt, chúng nó sẽ theo bản năng sử dụng sách lược chiến đấu đáng tin nhất.

Thấy thiên sứ và quái vật mê cung dưới lòng đất đã ra tay, Nhan Bích Thanh liếc mắt nhìn Ôn Văn thật sâu rồi chậm rãi đi tới khu nhà trung tâm.

Có thể từ phòng giam ra ngoài chính là chuyện mà Nhan Bích Thanh ước mơ tha thiết, nhưng trên người bị đeo xiềng xích, cho dù hắn trốn xa cỡ nào cũng sẽ bị bắt về nơi khủng khiếp kia.

Nếu không thể phản kháng vậy thì chỉ có thể cố gắng hưởng thụ mà thôi.

Mà quái vật cấp Tai Nạn cuối cùng là cô bé quàng khăn đỏ thì đi tới trước mặt Ôn Văn, hai tay cầm góc cáo, cắn môi mở to mắt nhìn Ôn Văn, đáng thương nói: "Cái kia, có thể tạm thời trả lại áo choàng cho ta không..."

0.15537 sec| 2410.43 kb